“ Đĩ Thõa”
Tôi luôn tự hào vì biết mình có một sắc đẹp trời cho ,đến nỗi nhiều bạn gái phải ganh tị.
Tôi lại kiêu hãnh là con gái nhà lành , vì các ông bà trong xóm thường khen thế !
Đám thanh niên trong trường muốn được tôi, vì tôi biết nhiều điều căn bản mà người con gái cần học hỏi.
Tôi tự cho mình là có giá, cái giá từ hình thức lẫn tâm hồn ,mà tôi chắc sẽ được trân trọng, yêu thương và nể nang. Thế nhưng niềm tự tin đó đã làm cho tôi thất vọng não nề. Sự thất vọng bắt đầu sau khi tôi lấy chồng , có con, ra đời bôn ba….. …….
Ngày đám cưới , ai ai cũng nghĩ tôi lấy đúng người. Gia Đình chồng giàu có, nho giáo, lễ nghĩa. Khanh chồng tôi là người ham học , cao ráo , điềm đạm, bao nhiêu là bằng cấp , và anh vẫn muốn học, học mãi……………
Lấy vợ rồi, chồng tôi vẫn chưa cảm thấy phải đi làm , vì anh không phải nuôi vợ. Có Bố Mẹ lo từ nhỏ , ngay cả việc lấy vợ cũng do Bố Mẹ coi mắt và sắp đặt, lấy được vợ tốt thì ai lại không muốn , khi nghe Bố Mẹ nhắc đến tôi là anh đồng ý ngay. Bố mẹ yêu cầu vợ chồng lấy xong không nên dọn ra ngoài , anh cũng đồng ý. Chồng tôi là thế, không muốn quyết định một điều gì có vẻ là to lớn.
Trước khi lấy Khanh , Tôi ngưỡng mộ những bằng cấp và con người hiểu biết của anh. Thế nên, mọi việc tôi đều theo ý chồng hay nói đúng hơn là ý của Bố Mẹ chồng.
Thế rồi , tôi đã nhàn nhã sống trong Gia Đình chồng và sanh được một trai, một gái cho họ. Đại gia Đình gồm ba thế hệ sống với nhau êm đềm , có người ăn kẻ ở , không phải cực nhọc , một ngày như mọi ngày, ngày qua ngày……….
Thế nhưng, cùng với sư thay đổi của cả nước , sau 75 : Gia Đình chồng bị sa sút trầm trọng.
Cuộc sống đã không êm đềm như xưa. Người làm từ từ cũng phải nghĩ việc. Tôi bỗng dưng thành Lao Đông chính trong Gia Đình. Bố Mẹ chồng đã già đi, của cải cũng không còn để trông mong vào. Đã đến lúc phải tìm kế mưu sinh cho cả Gia Đình. Nhưng trong Gia Đình này : Ai ? Khanh hay tôi ?
Dĩ nhiên là mình, tôi tự nhận ra điều đó.
Thế là niềm kiêu hãnh năm xưa lại khơi dậy , vẫn còn sắc đẹp trời cho, tôi đứng thẳng ,đi ra va chạm với đời , đi ra để kiếm cơm cho cả Gia Đình, không dể nhưng không còn sự lựa chọn .
Ngày lại qua ngày , tôi lăn lộn lắm mới có kiếm được chút đỉnh vừa đủ cho Gia Đình sống tạm bợ , ngày ba bữa không bị đói.
Bố mẹ chồng không vui vẽ như xưa, ca cẩm cả ngày.
Chồng tôi bắt đầu chán chường, lầm lì ít nói.
Cuộc sống đi xuống , mọi người không quen. Tôi, không đành để người thân chịu khổ .
Những bạn bè ngày xưa nay làm ăn khá giả rất nhiều, tôi tìm cách liên lạc. Chắc nhờ may mắn và ở hiền gặp lành , công việc làm ăn rất tốt đẹp . Gia Đình bớt khổ.
Nhưng, bố mẹ chồng bắt đầu dòm ngó. Tôi đi với ai, làm gì đều bị kết tội.
Thế đấy, tôi tự nhiên trở thành kẻ chướng mắt của Bố Mẹ chồng. Cứ là người vợ ru rú trong nhà lo cho con, nói gì nghe nấy như năm xưa hoặc là ngoan ngoãn ngồi yên ăn mắn cả nhà thì là dâu thảo , chắc thế .
Tất cả những việc tôi làm cho Gia Đình được sống sung túc hơn đều không có ý nghĩa. Tôi giao thiệp với giới “kinh doanh” là không tốt.
Một ngày nọ, tôi về nhà trên chiếc xe hơi “đắt tiền” của người bạn đưa về, người mà năm xưa rất thích tôi nhưng không được. Hôm nay lại ra tay giúp đở, phải nói là nâng đở mới đúng. Nâng đở một cách nhiệt tình , đến nổi Bố mẹ chồng gai mắt.
Thế là tôi bị Bố mẹ chồng gán cho hai chử “ đĩ thỏa “
Chồng tôi không có ý kiến, càng lầm lì hơn . Bố mẹ chồng vẫn ấm ức :” chết đói thì cũng phải cho thơm, thế ngồi trên xe thằng đàn ông cả ngày , có phải là “ đĩ thỏa “ không, ối giời ơi xấu mặt cả nhà…….”
Tôi âm thầm chịu đựng, không muốn chồng và con phải khổ, và quan trọng hơn cả là tôi không “đĩ thỏa” , tất cả chỉ là sự giúp đở của một người bạn tốt , và có chăng là một tình cảm năm xưa vẫn giử đó , không một chút sổ xàng hay lợi dụng khi giúp tôi . So với cảnh đời : người đàn bà hàng xóm gần nhà tôi, lén chồng đi hẹn hò với kép , bỏ con đi đến gần sáng mới về , như thế mới là “ đỉ thỏa” chứ !
Tôi ngao ngán , nhưng không phân trần với bố mẹ chồng.
Nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt Khanh, tôi xót xa.
Anh không hề hỏi bất cứ điều gì về công việc của tôi, tôi giận dỗi.
Có lúc tôi thầm nghĩ : bị oan , nhưng không có được sự thông cảm của chồng. Khanh là con người như thế , từ khi bắt đầu đã không có ý kiến và luôn có một thái độ im lặng. Thôi thì Bố mẹ chồng đã gần đất xa trời, ráng nhịn.
Nhưng : tình yêu vợ chồng , mái ấm Gia Đình, cuộc đời của tôi…v..v…. sẽ bị chết dần trong hai chử “ đĩ thỏa” choàng lên người.
Hay là không cần gìn giử, dù gì thì cũng mang tiếng xấu rồi. Tôi bị tự ái , bị dằn vặt, bị uất ức…….nhưng cuối cùng niềm kiêu hãnh ngày xưa vẫn trong người , cái “ nhãn hiệu” con nhà lành ngày xưa vẫn trong tôi. Tôi không thể , không làm chuyện xấu xa.
Cuối cùng, tôi phải chấp nhận sự lạnh lùng của Khanh, phải tiếp tục yêu cái lầm lì của chồng., phải thông cảm tính hồ đồ của Bố mẹ chồng . Vì ngoài kia, bao nhiêu là cạm bẫy. Không khéo lại trở thành một người đàn bà “ đĩ thõa ”
Đoàn Vi Hương